Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

MC Lại Văn Sâm: Tôi tủi thân vì 12 năm trở về không một nơi nào nhận

Vừa qua, trên kênh ALO Media Entertainment đã đăng tải một clip quay lại trích đoạn của chương trình Cơ hội cho ai, do MC Lại Văn Sâm dẫn dắt.

Trong clip, MC Lại Văn Sâm trải lòng khi chứng kiến cảnh các "sếp" của những công ty, tập đoàn lớn phỏng vấn chàng trai Nguyễn Xuân Kiệt về làm việc. Anh nghẹn ngào nói:

"Có những câu chuyện dù không liên quan tới tôi, nhưng lại khiến tôi nhớ đến những kỷ niệm của mình. Những kỷ niệm này khiến tôi tủi thân lắm.

Tôi nhớ, năm 1981, tôi trở về nước sau một thời gian du học tại Nga, mới chỉ 24 tuổi. Lúc đó, tôi còn rất trẻ và phải đi xin việc, nhưng lại không có những cơ hội tuyển chọn, phỏng vấn như bây giờ.

MC Lại Văn Sâm: Tôi tủi thân vì 12 năm trở về không một nơi nào nhận - Ảnh 1.

Tôi học đại học đến 6 năm ở Nga, nhưng về lại không được phân công công việc. Không có một cơ hội nào cho tôi khi xin việc trong nước, nên tôi phải trở lại Nga để đi làm.

Tới năm 1987, tôi lại về nước. Khi ấy, tôi đã 30 tuổi. Sau 12 năm tại Nga trở về, vẫn không một nơi nào phiên dịch nhận tôi. Tôi vô cùng tủi thân.

Đột nhiên một hôm, có một anh bạn giới thiệu tôi đến một cơ quan nọ mà tôi không tiện nói tên. Anh bạn đó nói cơ quan này đã tuyển người biết tiếng Nga.

Tôi hăm hở lắm, chỉ mong được nhận để được vào biên chế nhà nước. Thời kỳ đó, nếu không được vào biên chế chỉ có vất đi.

Lúc tôi đến cơ quan đó, có một ông già lớn tuổi tiếp tôi. Ông ấy bật cái đài Hoa Sen (một loại đài radio) lên và bảo tôi dịch trực tiếp chương trình thời sự của Nga đang phát.

Tôi sung sướng lắm vì được thực hành ngay kỹ năng của mình. Với tôi lúc đó, việc dịch một bản tin thời sự 30 phút là chuyện bình thường. Tôi ngồi cắm cúi dịch, nhưng chỉ sợ sai, sợ phạm chính trị, lo lắng lắm.

MC Lại Văn Sâm: Tôi tủi thân vì 12 năm trở về không một nơi nào nhận - Ảnh 3.

Dịch xong thì người đàn ông đó bảo tôi cứ về đi. Lúc tôi đi xuống sân, anh bạn kia nói thẳng vào mặt tôi: "Mày ngu lắm, sao không kể cho ông ấy một câu chuyện cười. Ông ấy có biết tiếng Nga đâu".

Bây giờ, tôi đứng đây và cảm thấy tủi thân vô cùng khi đứng trước các sếp, các giám đốc.

Tôi tủi thân vì thấy có quá nhiều vị sếp, giám đốc làm ăn lớn, chủ quản công ty to đang ngồi tạo cơ hội cho một chàng trai. Ngày xưa, tôi đâu được ai tạo cơ hội để thử việc như thế này".

Được biết, MC Lại Văn Sâm từng có thời gian dài học tập và làm việc tại Nga, nhưng đến khi về nước lại không nhận được công việc như mong muốn. Anh từng phải phụ mẹ vợ bán hàng tại chợ Đồng Xuân suốt một năm trời.

Man United thắng 5-0 trong ngày "người về từ Trung Quốc" tỏa sáng; Arsenal bất ngờ bị loại

Trận hòa bạc nhược trên sân khách trước Club Brugge hóa ra đã nằm trong tính toán của HLV Solskjaer. Nhà cầm quân người Na Uy muốn giữ gìn lực lượng để bung sức trong trận lượt về tại "thánh địa" Old Trafford. Và chiến lược ấy của Solskjaer đã thành công một cách mĩ mãn.

Đón tiếp Club Brugge, Quỷ đỏ sớm có lợi thế lớn khi Simon Deli nhận thẻ đỏ rời sân vì dùng tay cản bóng trong vòng cấm địa ngay phút thứ 23. Trên chấm 11m, Bruno Fernandes thực hiện thành công đưa Man United dẫn trước 1-0.

Man United thắng 5-0 trong ngày người về từ Trung Quốc tỏa sáng; Arsenal bất ngờ bị loại - Ảnh 1.

Bruno Fernandes đang thăng hoa

Kể từ thời điểm này, trận đấu hoàn toàn trở thành một chiều. Đội chủ sân Old Trafford thoải mái phô diễn các đòn tấn công, trong khi Club Brugge chỉ có thể phiên dịch chịu trận.

Phút 34, Ighalo - chân sút vừa từ Trung Quốc chuyển về Man United trong kỳ chuyển nhượng mùa Đông - ghi bàn thắng đầu tiên dưới màu áo Quỷ đỏ. Một tình huống phối hợp nhuần nhuyễn, Bruno Fernandes bấm bóng cho Mata, Mata chuyền như dọn cỗ để Ighalo lập công.

Man United thắng 5-0 trong ngày người về từ Trung Quốc tỏa sáng; Arsenal bất ngờ bị loại - Ảnh 2.

Niềm vui của Ighalo

Những phút tiếp theo, lần lượt Scott McTominay rồi Fred (2 bàn) chọc thủng lưới đội khách. Suốt 90 phút, Club Brugge không tung nổi bất cứ cú dứt điểm trúng đích nào về phía khung thành Man United.

Thắng 5-0 trên sân nhà và 6-1 chung cuộc, Quỷ đỏ thẳng tiến vào vòng 1/8 Europa League. Cơ hội vô địch của họ đang rộng mở hơn khá nhiều khi hàng loạt ứng cử viên khác sảy chân.

Man United thắng 5-0 trong ngày người về từ Trung Quốc tỏa sáng; Arsenal bất ngờ bị loại - Ảnh 3.

Man United có chiến thắng mĩ mãn

Trên sân nhà, Arsenal không tận dụng được lợi thế dù đã thắng Olympiacos 1-0 ngay tại sân khách ở lượt đi. Pháo thủ thành London để thua 0-1, khiến cuộc đọ sức phải bước vào hiệp phụ. Tại đây, Aubameyang đưa Arsenal dẫn 2-1. Song bàn gỡ của Youssef El Arabi ở phút 119 khiến đội chủ sân Emirates bị loại theo luật bàn thắng sân khách.

Man United thắng 5-0 trong ngày người về từ Trung Quốc tỏa sáng; Arsenal bất ngờ bị loại - Ảnh 4.

Arsenal chia tay Europa League

Ajax, CLB mùa trước còn nổi đình nổi đám tại Champions League, cũng đã nói lời chia tay Europa League. Nhà vô địch Hà Lan thắng 2-1 Getafe ở lượt về nhưng thua chung cuộc 2-3.

Kết quả chi tiết vòng 1/16 Europa League (đội in đậm lọt vào vòng 1/8, đội đứng trước đá lượt đi trên sân nhà):

bxh



Không phải Công Phượng, báo châu Á vinh danh 2 cầu thủ Việt Nam khác tại AFC Cup

Cùng phải phiên dịch làm khách trước các đối thủ nặng ký, Than Quảng Ninh giành được 1 điểm trước Ceres–Negros trong khi CLB TP.HCM đánh bại Hougang United với tỉ số sát nút 3-2. Với những màn trình diễn ấn tượng, 2 cầu thủ từ V.League đã lọt vào top 5 cái tên xuất sắc nhất khu vực Đông Nam Á lượt trận thứ 2 vòng bảng AFC Cup 2020 của tờ FOX Sports Asia.

Đáng chú ý, thay vì các tiền đạo được người hâm mộ khen ngợi như Công Phượng , Balde hay Jeremie Lynch, FOX Sports Asia dành sự chú ý cho 2 tiền vệ Hải Huy và Phi Sơn.

AFC Cup: Ceres Negros 2-2 Than Quảng Ninh

"Hải Huy là một trong số không nhiều cầu thủ chỉ khoác áo một đội bóng suốt từ đầu sự nghiệp. Anh đã có hơn 200 lần ra sân cho Than Quảng Ninh kể từ khi ra mắt đội một năm 2008.

Trước Ceres–Negros, Hải Huy kiến tạo cho Lynch mở tỉ số nhưng lại phạm lỗi khiến đội nhà bị thổi phạt penalty. Dù vậy, anh đã lập công chuộc tội bằng bàn thắng giúp Than Quang Ninh giữ lại 1 điểm", FOX Sports Asia nhận xét.

Tờ này cũng dành lời khen ngợi tới Phi Sơn: "Đội trưởng CLB TP.HCM đã kiến tạo cả 3 bàn thắng cho đội nhà trong trận đấu với Hougang. Những kỹ năng của anh thực sự tạo nên một cơn đau đầu với hàng thủ đối phương, nhờ đó Công Phượng và Balde đều hưởng lợi".

“Ronaldo Việt” dọn cỗ cho Công Phượng tỏa sáng ở AFC Cup  

3 cầu thủ còn lại trong top của FOX Sports Asia là Aung Kyaw Naing (Yangon United), Stipe Plazibat (Hougang United) và Yakob Sayuri (PSM Makassar).



Khi "Sultan Thổ" hết kiên nhẫn: Đe dọa gấu Nga, tuyên bố diệt hàng nghìn lính Syria!

Tối ngày 29/2, trang tin Southfront xuất bản bài phân tích "Turkish Sultan-in-chief goes wild, threatens Putin, claims thousands of Syrian troops we killed" (tạm dịch: "Sultan Thổ " mất bình tĩnh, đe dọa (Tổng thống Nga ) Putin, tuyên bố giết hại hàng nghìn lính Syria ).

Nhằm đem lại cho độc giả cái nhìn khách quan, đặc biệt là trong bối cảnh một cuộc xung đột có sự tham gia của Thổ Nhĩ Kỳ và Nga có thể nổ ra bất kỳ lúc nào khi "Giờ G" - hạn cuối của việc Quân đội Syria rút khỏi Idlib sắp tới, chúng tôi xin lược dịch bài viết.

Khi "Sultan (quốc vương) Thổ" lên tiếng

Vào ngày 29/2, Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ Recep Tayyip Erdogan đã đưa ra một loạt yêu sách mới và tiếp tục thực hiện các hoạt động quân sự gây căng thẳng tại khu vực chiến sự Idlib, tây bắc Syria.

Cụ thể, ông Erdogan tuyên bố rằng hoạt động quân sự của Quân đội Thổ Nhĩ Kỳ (TAF) ở Idlib không phải là một canh bạc và cũng không phải là một nỗ lực để mở rộng biên giới Thổ Nhĩ Kỳ.

Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ nói thêm rằng TAF đã vào khu vực "theo yêu cầu của người dân Syria" (có thể hiểu là để hỗ trợ các tay súng vũ trang sử dụng dân thường làm "lá chắn sống") và TAF sẽ không rời khỏi khu vực trừ phi người dân yêu cầu (đồng nghĩa với sự chiếm đóng lâu dài).

Nguy hiểm hơn, ông Erdogan nhắc lại việc ông đã điện đàm với người đồng cấp Nga Putin rằng lính Nga sẽ phải "cuốn gói" khỏi khu vực TAF đã triển khai các cứ điểm ở Idlib cùng với "chế độ Damascus (chính phủ hợp pháp của Syria) tới người cuối cùng.

Các tay súng phiến quân và khủng bố được Thổ Nhĩ Kỳ hậu thuẫn và viện trợ xe bọc thép M113.

Hàng nghìn lính Syria thiệt mạng, hàng chục nghìn người tị nạn "uy hiếp" EU

Mới đây Thổ Nhĩ Kỳ tuyên bố rằng hoạt động quân sự của TAF đã khiến hơn 2.100 lính Quân đội Arab Syria (SAA) thiệt mạng, phá hủy 300 trang thiết bị quân sự và 7 kho hóa chất.

Nếu những con số này là thực tế, thì không rõ các mũi tiến công của SAA ở đông nam Idlib sẽ còn lại những lực lượng nào, trong khi tất cả những thành công của TAF cho tới nay chỉ giới hạn trong việc tái chiếm khu vực thị trấn Saraqib và khiến hàng chục người lính Thổ thiệt mạng.

Khi Sultan Thổ hết kiên nhẫn: Đe dọa gấu Nga, tuyên bố diệt hàng nghìn lính Syria! - Ảnh 3.

Bản đồ mặt trận Idlib cho tới cuối ngày 29/2.

Cuối cùng, Tổng thống Thổ Nhĩ Kỳ cũng nhấn mạnh vào cuộc khủng hoảng di cư ở Liên minh Châu Âu (EU) và chính thức xác nhận rằng Ankara đang cố tình "tạo điều kiện" cho người tị nạn Syria đến Châu Âu.

Nhà lãnh đạo Thổ Nhĩ Kỳ cho biết một "làn sóng" 18.000 người tị nạn đã tập trung ở biên giới Thổ và EU từ 28/2 và nói thêm rằng con số này có thể lên tới 30.000 trong ngày 29/2.

Ankara đã "lật mặt" rằng họ luôn cố gắng "tống tiền" EU để có được hỗ trợ tài chính và ngoại giao cho các hành động của Thổ Nhĩ Kỳ ở Trung Đông.

Rõ ràng, nhà cầm quyền ở Ankara có "cách riêng" để giành được thiện cảm và gia tăng tầm ảnh hưởng đến cộng đồng quốc tế.

Cùng với hàng triệu người tị nạn ở nước ngoài, ngay trong lãnh thổ Syria cũng có tới hàng triệu người khác phải di tản khỏi các khu vực phiên dịch giao tranh trong 8 năm nội chiến.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới: Mỹ nhân chủ nhà cao tận 1m8, có cả bản sao của Miss Universe Pia Wurtzbach

Cuộc thi Miss International Queen 2020 (Hoa hậu chuyển giới quốc tế) vừa chính thức khởi động đã nhận được sự quan tâm đặc biệt từ công chúng. Theo đó, khi danh sách các thí sinh được công bố, ngoài đại diện đến từ Việt Nam là Hoài Sa nhận được sự chú ý đặc biệt thì một số nhan sắc từ nước bạn cũng được chú ý không kém. Trong đó, phải đặc biệt nhắc đến Ariella Moura - đại diện đến từ Brazil, Louiz đến từ Pháp và Jess Labares của "cường quốc sắc đẹp châu Á" Philippines.

Ariella Moura - Brazil

Ariella Moura năm nay 21 tuổi, cao 1,78 m và hiện là người mẫu nổi tiếng ở quê nhà. Cô phát hiện ra xu hướng giới tính của mình từ nhỏ và may mắn được gia đình ủng hộ. Ở tuổi 16, cô đã mặc quần áo nữ và tiêm hóc-môn để chuyển giới. Cũng từ lúc đó, Moura chuyển đến sống ở São Paulo và bắt đầu hoạt động người mẫu. Đến với cuộc thi năm nay, Moura mong muốn thế giới có cái nhìn khác hơn về những người thuộc cộng đồng LGBT hoạt động ở Brazil. "Họ không kiếm được việc làm trong nước, khó theo đuổi ước mơ và phải bỏ học giữa chừng", mỹ nhân Brazil chia sẻ. Moura đã được đánh giá là gương mặt tiềm năng vì có bề dày kinh nghiệm biểu diễn, sự tự tin. Cô được dự đoán sẽ tiến xa trong đêm chung kết.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 2.
Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 3.

Ariella Moura là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị cao nhất tại Miss International Queen 2020.

Ariella Moura sở hữu nhan sắc quyến rũ, sắc sảo và body vô cùng nóng bỏng.

Louiz - Pháp

Thêm một mỹ nhân nữa cũng là ứng cử viên số 1 cho chủ nhân của chiếc vương miện là Louiz đến từ Pháp. Cô vừa giành chiến thắng giải thưởng Best Talent Quests bằng tài năng ca hát của mình. Trong nhiều năm gần đây, người có giải thưởng này cũng sẽ đăng quang trong đêm chung kết - Hương Giang của Việt Nam là một minh chứng điển hình. Thế nên, Hoài Sa chắc chắn phải dè chừng.

Louiz hiện là ca sĩ, biên đạo múa và MC. Cô đã mở nhiều lớp học nghệ thuật cho trẻ em nghèo, đồng thời rất tích cực đòi lại quyền lợi cho người chuyển giới ở quê hương mình.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 5.

Jess Labares - Philippines

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 6.

Louiz đại diện Pháp cũng là ứng cử viên vô cùng tiềm năng.

Jess Labares - Philippines

Một người đẹp khác cũng được quan tâm trong cuộc thi là đại diện Philippines - Jess Labares. Nữ tiếp viên hàng không chuyển giới đầu tiên ở "cường quốc sắc đẹp châu Á" được khen ngợi ngoại hình sáng, đường cong gợi cảm. Cô sinh năm 1993, lớn lên tại vùng quê nghèo ở tỉnh Leyte và là cựu sinh viên ngành Vật lý trị liệu còn làm người mẫu thời trang. Xinh đẹp, nổi tiếng và có đạt được nhiều thành công trong cuộc sống, Jess Labares đã góp phần làm thay đổi quan dịch vụ biên dịch điểm khắt khe về cộng đồng LGBT ở quốc gia mình. Nhiều người nhận xét, nhan sắc của Jess Labares hao hao giống Hoa hậu Hoàn vũ Pia Wurtzbach.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 7.
Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 8.

Jess Labares- nữ tiếp viên hàng không chuyển giới đầu tiên ở "cường quốc sắc đẹp châu Á" được khen ngợi có ngoại hình vô cùng nữ tính.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 9.

Cô sở hữu đường cong chuẩn chỉnh khiến khán giả không khỏi ghen tỵ.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 10.

Nhan sắc của Jess Labares hao hao giống Hoa hậu Hoàn vũ Pia Wurtzbach.

Ngoài ra, nhiều chiến binh đến từ các quốc gia khác trên thế giới như Nhật Bản, Thái Lan, Singapore.... cũng gây ấn tượng không kém. Có thể thấy dàn đối thủ của Hoài Sa năm nay cũng đều sở hữu sắc vóc gợi cảm, kỹ năng trình diễn điêu luyện cùng câu chuyện truyền cảm hứng mang tới cuộc thi. Trước dàn đối thủ "nặng ký", khán giả tích cực động viên người đẹp Việt cố gắng trau dồi kỹ lưỡng để có thể một lần nữa làm rạng danh nước nhà.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 11.
Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 12.

Mexico tiếp tục gửi đến mỹ nhân chuyển giới nổi bật không kém là Valentina Fluchaire, cô từng đăng quang Miss Trans Nacional 2019. Valentina Fluchaire năm nay 25 tuổi, hiện cô là nhà hoạt động xã hội về ủng hộ nhân quyền và. Cũng giống nhiều người chuyển giới, Valentina Fluchaire phải mất nhiều năm để gia đình hiểu và chấp nhận giới tính thật của cô. Đến với cuộc thi, cô cho biết mình sẽ hành động để ủng hộ cho cộng đồng người chuyển giới có được sự bình đẳng.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 13.

Năm nay, Rio Takahashi sẽ là đại diện của Nhật Bản chinh chiến tại Miss International Queen 2020. Vẻ đẹp đời thường xinh như thiên thần của cô nàng khiến fan “bấn loạn”.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 14.

Không chỉ xinh đẹp, Rio Takahashi còn sở hữu body hút mắt. Người đẹp thường xuyên đến phòng tập để rèn luyện hình thể để giữ vóc dáng thon gọn.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 15.
Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 16.

Đại diện Singapore – Andrea Razali sở hữu vóc dáng quyến rũ và khuôn mặt thu hút.

Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 17.
Loạt đối thủ Hoài Sa phải dè chừng ở Hoa hậu Chuyển giới Quốc tế: Từ bản sao của Pia Wurtzbach, chủ nhà Thái cao 1m80 - Ảnh 18.

Đăng quang Miss International Queen Thailand 2019, Hoa hậu Chuyển giới Thái Lan - Ruethaipreeya Nuanglee cao 1m80, nhận được sự kỳ vọng lớn bởi khả năng ứng xử thông minh và kỹ năng trình diễn catwalk chuyên nghiệp.

Câu chuyện về chú chó Hachiko của nước Nga: Chờ đợi người chủ tan làm mỗi ngày để về cùng nhau

Ban đầu mọi người tưởng rằng đây là một chú chó hoang, nhưng chính chiếc áo màu xanh sạch sẽ mà chú chó "Hachiko" này mặc mỗi này lại cho thấy rằng đây không phải là chó hoang hay một chú chó đi lạc, thực tế là chú chó này đang chờ đợi chủ nhân của mình mỗi ngày.

Chủ nhân của chú là một người phụ nữ có tên Svetlana, nhằm tránh việc chú bị mọi người xua đuổi, cô đã viết một tấm bảng treo bên cạnh góc chú chó thường nằm để thông báo với mọi người rằng chỉ đơn giản chú chó này đang đợi cô ấy tan làm để họ có thể về nhà cùng nhau.

Có một điều rõ ràng rằng nếu bạn nuôi một chú chó trong căn hộ và bỏ lại nó cả ngày trong đó khi đi làm thì việc chúng hú lên hay phá phách cả ngày là điều không thể tránh khỏi vì vậy cố ấy luôn đưa nó đi làm cũng mình vào mỗi buổi sáng và Hachiko của nước Nga sẽ nằm chờ đợi ở bên ngoài trung tâm mua sắm, lúc này chú ta sẽ chờ đợi như một chú bé ngoan và biết điều.

Nhưng thời gian gần đây mọi người đã bắt đầu chú ý tới chú chó này và những phóng viên cũng bắt đầu viết bài về "Hachiko của nước Nga" như một hiện tượng mới khiến mọi người phải tò mò và tìm hiểu về câu chuyện của họ.

Về phía Svetlana, cô từ chối tiết lộ tên chú chó của mình mới báo chí bởi lo ngại rằng những người có ý đồ xấu sẽ gọi và dụ chú ta đi mất, cô cho biết bản thân luôn dành toàn bộ thời gian 40 phút nghỉ trưa của mình để cho chú ta ăn, chơi đùa và đi bộ, đến chiều khi cô tan làm thì họ lại cùng nhau đi bộ về nhà như những người bạn thân thiết của nhau.

"Chúng tôi sống trong một căn hộ chung cư thuê. Tôi không thể để con chó của một mình ở đó bởi hàng xóm nói rằng chú ta luôn gây ồn ào và hú cả ngày khi tôi đi làm. Trong khi đó còn có những người hàng xóm khác đang nuôi con nhỏ, và nếu như vậy thì chắc chắn rằng chúng tôi sẽ bị đuổi ra ngoài đường, vì vậy đây làm cách duy nhất để cho mọi người cùng cảm thấy thoải mái", Svetlana cho biết.

Câu chuyện về chú chó Hachiko của nước Nga: Chờ đợi người chủ tan làm mỗi ngày để về cùng nhau - Ảnh 1.

Siberian Husky được lai tạo với sức khỏe bền bi, và chúng có thể chịu được nhiệt độ lạnh đến -60 độ F (-51 độ C) và giống chó này phát triển mạnh trong thời tiết lạnh. Theo các tài liệu nghiên cứu, Husky xuất xứ từ vùng Đông Bắc Siberi nước Nga lạnh giá. Đây là vùng đất đã sản sinh ra rất nhiều loài chó nổi tiếng và sau đó chúng được mang đến các vùng đất Alaska của Mỹ. Từ đây, giống chó này được nuôi để làm việc, kéo xe bởi chúng có khả năng chạy rất nhanh và khỏe. Tuy nhiên, sau đó người dân ở đây đã không nuôi husky để nhằm mục đích đó nữa mà chuyển sang nuôi như một vật nuôi trong nhà. Đến nay, Husky vẫn được xếp vào hạng những vật nuôi đặc trưng của vùng đất Siberi. Nhiều người không am hiểu thường hay nhầm lẫn giữa Husky và Alaska vì hình dáng nhìn qua trông khá giống nhau. Tuy nhiên khi quan sát kỹ hơn sẽ thấy Husky có hình thể nhỏ hơn. Cụ thể con đực cao từ 53 – 58cm, nặng từ 20 – 27kg, còn con cái cao từ 51 – 56cm, nặng từ 16 – 23kg.

Về phía các chuyên gia về động vật, họ cho biết rằng việc để một con chó ở ngoài như vây hàng giờ liền chẳng phải là vấn đề gì đáng quan ngại bởi Husky là một giống chó làm việc xứ lạnh và nhiệt độ ngoài trời như vậy chẳng là gì so với sức chịu đựng "trâu bò" của chúng mà ngược lại, ở bên ngoài thực sự tốt cho chúng vì sẽ được gặp nhiều người cũng như nhiều chú chó khác, đây cũng được coi là một hành động xã hội hóa giúp cho chúng bớt phá phách và thân thiện với con người hơn.

Cô Svetlana cho biết thú cưng của mình là một người bạn trung thành, đáng yêu và thông minh. Chú ta luôn muốn ở bên cạnh cô ấy mọi lúc, họ ngủ chung giường và bắt đầu liếm mặt cô ấy mỗi sáng ngay khi đồng hồ báo thức bật.

Câu chuyện về chú chó Hachiko của nước Nga đã lan và vượt ra khỏi biên giới quốc gia với các bản dịch bằng phiên dịch tiếng Pháp và tiếng Nhật.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi!

Người đời có câu, đẹp trai không bằng chai mặt nên nhiều người không ngần ngại thử và đã thành công. Cứ ngày ngày chăm chỉ rắc thính , bày tỏ tình cảm thì khả năng crush xiêu lòng cũng cao lắm đấy.

Tuy nhiên cuộc đời không như là mơ và trong một dịch vụ biên dịch số trường hợp, điều này lại không đúng chút nào. Bởi chỉ vừa mới mon men thực hiện kế hoạch tán tỉnh bằng vài chiêu thính bả thì crush đã buông lời phũ phàng rồi. Lúc này có trách cũng chỉ trách mình "số nhọ" khi lỡ crush người đáng yêu nhưng cục súc mà thôi.

Học tập "crush của mọi chàng trai" thả thính nhưng lại gặp đúng đối phương cục súc. Mà thực ra bây giờ còn có cả nồi chiên không dầu nữa luôn đó. Nên thính bả kiểu gì cũng nên cập nhật một chút nhé!

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 1.

Phũ và gắt nhưng mà đúng là trái đất hình cầu thật đó cả nhà ơi!

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 3.

Trả lời như thế thì đau ở tim đây này, thì xát muối vào tim nhau nữa này.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 5.

Hè sắp sang nhưng sao đường vào tim em vẫn "băng giá" quá nhỉ?

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 7.

Tình yêu chính là thứ khó hiểu nhất trên đời nên không mang toán học ra áp dụng được đâu, ăn trái đắng đấy.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 9.

Về nguyên tắc sẽ "Who" là "ai", tiếp theo sẽ "Class" (lớp) và "Bạn" (You) nhưng lỡ gặp cao thủ né thính nên là toang ngay từ vòng gửi xe rồi nè.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 11.

Hoá là môn học ác mộng của bao người nhưng xem chừng gặp crush vừa giỏi Hoá lại vừa né thính giỏi thì còn đáng sợ gấp đôi.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 13.

Ơ. Mới chỉ chào mà, còn chưa kịp thả thính mà.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 15.

Lỡ crush "mọt sách" và bị né thính thì cảm giác lúc ấy sẽ ra sao? Nghĩ cũng buồn nhưng mà vẫn thấy duyên dáng quá trời.

Luận văn né thính trình độ tiến sĩ: Trứng rán cần mỡ, bắp cần bơ... nhưng mình chiên dầu nên không cần bạn đâu bạn ơi! - Ảnh 17.

Kazu Miura: 'Tôi muốn chơi bóng đến hơi thở cuối cùng'

Kazu Miura: 'Tôi muốn chơi bóng đến hơi thở cuối cùng' - VnExpress
×
Thứ bảy, 29/2/2020, 10:18 (GMT+7)

Kazu Miura: 'Tôi muốn chơi bóng đến hơi thở cuối cùng'

Cầu thủ người Nhật Bản Kazu Miura, vừa sang tuổi 53 hôm 26/2, nói về đam về và khát khao chơi bóng khi trả lời phỏng vấn tờ L'Équipe.

Năm 2020, "Vua Kazu" – như cách người Nhật Bản vẫn thường gọi ông, sẽ phá vỡ kỷ lục cầu thủ lớn tuổi nhất từng thi đấu chuyên nghiệp ở J-League và bóng đá thế giới... của chính ông. Ông chính là người đã truyền cảm hứng cho sự ra đời của nhân vật Tsubasa (hay Olivier Atton trong những phiên bản phương Tây) và đang trải qua mùa giải thứ 35 trong sự nghiệp.

Kazuyoshi Miura sinh ngày 26/2/1967. Ông rời Nhật Bản năm 15 tuổi và đến một ngôi trường bóng đá ở Sao Paulo. Ở miền đất của vũ điệu Samba, người đàn ông ấy chơi gần 100 trận chuyên nghiệp trong những màu áo khác nhau (Palmeiras, Jau, Coritiba và Santos). Ngay từ năm 20 tuổi, Kazu Miura đã là một huyền thoại ở Nhật Bản. Cha đẻ của bộ truyện tranh "Captain Tsubasa" được truyền cảm hứng một phần từ chính hình tượng Kazu Miura để sáng tác nên nhân vật Tsubasa, một tài năng bóng đá cũng từng đến với Brazil. Câu chuyện ấy về sau trở thành ấn phẩm thành công trên bình diện toàn cầu.

Hơn 3 thập kỷ sau, chúng tôi gặp Kazu tại Guam thuộc Mỹ - một hòn đảo quen thuộc và nổi tiếng với các du khách Nhật Bản, cách Tokyo khoảng ba giờ bay, khi ông đang chuẩn bị trước mùa giải. Hai tuần chuẩn bị miệt mài vào tháng 12 và thêm hai tuần nữa vào cuối tháng 1, "Tsubasa" đã sẵn sàng cho một chương mới trong sự nghiệp, mùa giải chuyên nghiệp thứ 35.

Vào tháng 1/2020, ông một lần nữa ký hợp đồng thêm một năm với CLB Yokohama FC. Từng là cầu thủ trẻ đầu tiên trở về quê nhà trong tư cách của một siêu sao vào thập niên 1990, Kazu Miura đã chơi 89 trận cho đội tuyển Nhật Bản và ghi 55 bàn. Số phận đưa ông đến Italy, Croatia và Australia, để rồi giờ đây ngay tại quê hương, Kazu Miura trở thành cầu thủ chuyên nghiệp lớn tuổi nhất thế giới vẫn còn thi đấu.

Ở CLB Yokohama còn có một cầu thủ lớn tuổi khác, Daisuke Matsui, cựu cầu thủ của Le Mans và Saint-Etienne. Ở tuổi 38, Matsui mang tới ánh mắt của một "cầu thủ trẻ" khi nhìn vào thần tượng của mình: "Tôi lại phải cảm ơn anh ấy. Tôi bắt đầu chơi với Kazu năm 19 tuổi, anh ấy đã truyền cảm hứng cho tôi. Tôi cũng đến Guam cùng anh ấy, rồi chứng kiến cách Kazu tập luyện và tôi thực sự bị sốc. Anh ấy vẫn tràn trề một niềm say mê thuần khiết với bóng đá. Anh ấy không khác gì một đứa trẻ...". Và đây là ước mơ của Matsui: "Tôi muốn tặng cho anh ấy một quả penalty để Kazu bước đến và ghi bàn".

Tháng 3/2017, ở tuổi 50, Kazu trở thành cầu thủ chuyên nghiệp lớn tuổi nhất ghi bàn trong lịch sử bóng đá thế giới. Thế còn ở mùa giải này? "Tôi biết mình có thể vẫn tiếp tục ghi bàn", Kazu - người hầu như không bao giờ chấp nhận một cuộc phỏng vấn nào - bảo thế. Phải mất đến hơn một năm để tờ L'Équipe (Pháp) có cơ hội thực hiện cuộc phỏng vấn này với Kazu Miura.

Những khoảnh khắc ấn tượng của King Muira
 
 
Những khoảnh khắc ấn tượng của King Muira

- Kazu, hãy bắt đầu với một câu hỏi hiển nhiên nhất dành cho ông lúc này: Khi nào ông sẽ treo giày?

- Tôi cũng không biết nữa. Tôi nghĩ là tôi sẽ không bao giờ mất đi đam mê bóng đá, thế nên, cơ thể tôi sẽ quyết định. Khi nào tôi kiệt sức, khi nào tôi không còn có thể tập luyện nổi nữa, tôi sẽ treo giày. Ai nấy cũng hỏi tại sao năm nay tôi vẫn chơi bóng, tôi hiểu suy nghĩ của họ chứ, nhưng bản thân tôi thì không bao giờ hỏi mình câu đó cả.

- Trong mùa 2018, ông chỉ chơi 10 trận, và ba trận ở mùa 2019. Ông cũng 53 tuổi rồi, đâu còn thi đấu dễ dàng gì phải không?

- Đúng vậy. Tôi vẫn còn có thể chơi bóng, vì tôi đầu tư công sức cho khâu chuẩn bị và còn vì tôi không gặp phải chấn thương nào nghiêm trọng cả. Tôi biết rõ mình cần phải chuẩn bị ra sao để tiếp tục thi đấu. Tuy nhiên, được vào sân hay không thì còn tuỳ vào lựa chọn của HLV. Dù là một cầu thủ kỳ cựu hay một cầu thủ mới 18 tuổi, tất cả đều phải nghe theo quyết định của HLV.

- Ông có khi nào đặt câu hỏi với HLV về tuổi tác của bản thân?

- Không bao giờ. Tôi biết mình là người lớn tuổi nhất, do đó tôi phải giữ bình tĩnh và kiểm soát cảm xúc. Mọi người sẽ nhìn vào tôi như một tấm gương. Nhưng thường cứ sau một trận đấu mà tôi không được vào sân, tôi sẽ tự đi tập riêng để giữ bình tĩnh.

- Thường thì những cầu thủ bóng đá sẽ giải nghệ khi họ không còn đủ sức để tập luyện nữa. Ông thì sao?

- Vì tôi đặc biệt mà (cười to). Tôi hiểu rõ thời gian đẹp nhất đời cầu thủ của tôi đã trôi qua, và cũng tôi đã chạm đến cái giới hạn của thể trạng. Nhưng tôi luôn cố gắng cải thiện một chút và một chút nữa. Nói cách khác, đầu óc tôi không có giới hạn.

- Thậm chí ở tuổi 53?

- Bóng đá là môn thể thao tập thể, anh có thể làm được rất nhiều thứ ngay cả khi không còn tốc độ và sức mạnh của tuổi trẻ. Một cặp tiền đạo 51 tuổi và 17 tuổi có khi còn hay hơn một cặp 25 tuổi.

- Một cầu thủ trên 50 tuổi thường gặp những vấn đề nào?

- Đơn giản là cầu thủ ấy có nhiều thứ để lo hơn cho sức khoẻ của bản thân. Ví dụ, một người bình thường ở tuổi 50 tuổi sẽ phải chăm sóc sức khoẻ kỹ hơn, không được phép ăn quá nhiều. Nhưng cá nhân tôi thì phải ăn đủ chất để bù đắp cho phần cân nặng mất đi trong khâu tập luyện, nếu không, làm sao tôi có thể chạy được. Chưa kể ở độ tuổi này, tung ra một cú sút thôi cũng đã là khó khăn hơn rất nhiều.

- Mọi người dường như đều tôn sùng ông, họ gọi ông là "Vua Kazu". Ông cảm thấy như thế nào về việc đó?

- Khi ra đường, tôi thường được gọi là "Vua Kazu". Tôi vẫn hay cảm thấy ngại nếu có ai đó gọi mình như thế. Thật sự đấy! Vì trong mắt tôi, bóng đá chỉ có một vị vua duy nhất thôi, đó là "Vua Pele". Nhưng tôi xem đó là cách mà mọi người muốn dành sự tôn trọng cho mình sau những gì tôi làm 30 năm qua. Dù gì, tôi cũng từng là ngôi sao lớn nhất bóng đá Nhật Bản, trong những năm 1990.

- Thi đấu cho nền bóng đá nước nhà, đó có phải là một trọng trách của ông?

- Trở thành một thần tượng đâu có nghĩa là tất cả với tôi. Tôi vẫn thích mọi người xem tôi là một tấm gương hơn - một tấm gương trên sân lẫn ngoài đời. Năm tôi 25 tuổi, tôi cảm thấy cứ như thể mình là trung tâm của thế giới. Nhưng rồi từ tuổi 30 trở đi, tôi biết rõ nếu không có sự giúp đỡ, hỗ trợ từ người khác, tôi sẽ không thể tiếp tục tồn tại trong bóng đá. Nếu muốn chơi bóng đến năm 52 tuổi, tôi phải hiểu mình chỉ là một thành viên của một tập thể. Tôi cần phải khiêm tốn.

- Ông từng trở thành một tượng đài ở Nhật Bản vì ông thi đấu ở Brazil. Đó có phải là một hành trình tuyệt vời?

- Ngày còn bé, tôi đã luôn mơ đến một ngày được chơi bóng ở Brazil, được rê dắt bóng như Pele. Cha tôi từng là thành viên trong phái đoàn của Liên đoàn bóng đá Nhật Bản ở World Cup Mexico 1970, ông thực hiện những thước phim với chiếc camera Super 8. Hồi đó tôi mới ba tuổi, nhưng đã được xem những hình ảnh về Brazil của Pele. Những hình ảnh đó khắc ghi vào trí nhớ tôi. Bác tôi lại là một thầy dạy bóng đá, ông dạy tôi cách rê dắt bóng, các động tác kỹ thuật, cũng như kể cho tôi nghe về Pele. Tôi ấp ủ mong ước được khám phá tất cả.

Miura thời khoác áo Genoa.

- Vậy năm 15 tuổi thì ông đã đến đâu ở Brazil?

- Tôi đến đội trẻ của CLB Atletico Juventus ở bang Sao Paulo và ở một nhà trọ chuyên dành cho các cầu thủ trẻ mới lập nghiệp. Ban đầu tôi không nói được ngôn ngữ của họ, vì thế quá trình hoà nhập diễn ra rất khó khăn. Trong mắt người Brazil khi ấy, tôi chỉ là một cậu trai giàu có người Nhật, một khách du lịch muốn học về bóng đá. Họ không xem tôi là một cầu thủ nghiêm túc.

- Thế còn các HLV, họ nghĩ sao?

- Họ không nói gì, nhưng họ cũng không dạy tôi nghiêm túc. Họ chỉ xem tôi như một vị khách và không bao giờ cho tôi cơ hội để thi đấu, ngay cả trong một trận đấu tập. Tôi cảm thấy rất thất vọng. Tôi không có cơ hội để thể hiện mình. Đó là kiểu thái độ điển hình của người Nhật. Tôi mới 16 tuổi, tôi trẻ nhất đội ngày đó, tôi cũng nhỏ con nhất đội, và tôi nhanh chóng nản chí.

- Vậy mà ông vẫn có những bước tiến?

- Tôi có kỹ năng nhưng thiếu sự tin tưởng. Tôi bắt đầu được thi đấu cho một đội bóng là tập hợp những người nhập cư Nhật Bản, ở giải vô địch dành cho các doanh nghiệp. Chúng tôi thi đấu với các đội bóng của những công nhân nhà máy và nhân viên hành chính thành phố. Họ toàn là người lớn cả, và đội chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn. Cuộc sống ở đó cũng không dễ dàng gì. Toilet thì không có cửa, không có vòi tắm nước nóng vào mùa đông, mùa hè phải tập luyện dưới cái nóng 40 độ C, và cả những chuyến đi xe buýt kéo dài 24 giờ,... Tất cả chúng đã dạy cho tôi tính kiên trì và nỗ lực. Tôi đã chiến thắng được trận chiến tinh thần ấy.

- Ông có nhớ gì về lần đầu gặp Pele?

- Tất nhiên nhớ chứ! Khi đó tôi ở Santos, CLB của Pele (Kazu đến Santos năm 1986, lúc 19 tuổi và thêm một giai đoạn nữa vào năm 1990). Chỉ khoác lên người chiếc áo đấu đó thôi cũng đã là một niềm vinh dự lớn lao. Thế rồi một ngày nọ, khi tôi đang cùng tập luyện ở đội trẻ, Pele bước vào phòng thay đồ. Ông đến để chụp ảnh cho CLB. Pele nhìn thấy tôi, tiến lại gần và nói: "Cậu có biết Kamamoto không? Anh ta là một tiền đạo to lớn?" Tôi quá phấn khích khi Pele nói tốt về một cầu thủ Nhật Bản. Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm ấy.

- Ông cũng từng chơi bóng ở châu Âu, đã đến Zagreb, Croatia vào cuối sự nghiệp. Nhưng chúng tôi còn nhớ cả hành trình của ông đến với Genoa, ở Serie A mùa 1994-1995. Có phải ông cũng mơ ước được chơi bóng tại Italy?

- Thời tôi còn ở Brazil, mỗi tuần luôn có một trận Serie A được chiếu trên truyền hình. Tất cả ngôi sao Brazil đều đến đó. Zico, Socrates, Falcao, Careca, Alemao, Dunga,... Và vì thế, tôi cũng mơ ước được đến Italy. Nhưng ngay trận đầu tiên gặp AC Milan, tôi đã chấn thương. Tôi bị gãy xương mũi sau một pha bóng với Franco Baresi và phải ngồi ngoài hai tháng. Cuối cùng, tôi được chơi 21 trong 34 trận của mùa giải. Tuy là cầu thủ Nhật Bản đầu tiên chơi bóng ở Italy, tôi luôn có cảm giác mình đã thất bại vì chỉ ghi được một bàn. Dẫu sao thì đó cũng là bàn thắng vào lưới Sampdoria trong một trận derby, và nó giúp tôi để lại được dấu ấn. Một vài năm trước, khi tôi quá cảnh ở sân bay của thành phố Naples, tôi tìm thấy một mảnh giấy kèm theo lời nhắn trên vali của mình từ một nhân viên sân bay: "Cảm ơn ông vì bàn thắng vào lưới Sampdoria." Tin nổi không?! Thời điểm đó là 20 năm sau khi tôi rời Genoa.

- Thế ông có những liên hệ nào với bóng đá Pháp không?

- Cầu thủ người Pháp khiến tôi ấn tượng nhất là Jean-Pierre Papin. Tôi từng được mời tham gia vào một vài buổi tập của AC Milan và tôi thật sự bị hút hồn bởi kỹ thuật của ông ấy. Papin ở một đẳng cấp khác phần còn lại. Sau này, Papin từng mời tôi đến trận đấu kỷ niệm sinh nhật tuổi 50 của ông ấy ở Marseille, vào ngày 30/5/1999. Tôi góp mặt vào đội ‘Những người bạn của Papin’, cùng với Zidane, Cantona, và được chỉ đạo bởi HLV Aime Jacquet. Tôi rất tự hào vì vinh dự đó.

- Trong màu áo tuyển Nhật Bản, ông cũng từng đối đầu tuyển Pháp.

- Phải, vào năm 1994, chúng tôi thua 1-4 ở Tokyo. Pháp khi ấy là một tập thể khá đẹp. Papin, Cantona, Ginola, Deschamps, Desailly, Blanc. Tôi cũng rất thích Djorkaeff. Tôi bất ngờ khi họ không có vé tham dự World Cup 1994 ở Mỹ. Trong lễ bốc thăm World Cup ở Nga, tôi được mời tham dự với tư cách là một huyền thoại của FIFA cùng với Pele, Maradona, Ronaldinho, Blanc, Desailly, Drogba. Marcel Desailly chúc mừng tôi vì tôi vẫn còn chơi bóng. Tôi có gặp Laurent Blanc ở phòng gym của khách sạn, ông ấy vô cùng bất ngờ khi thấy tôi tập nặng. Chúng tôi cùng nhau kể lại trận đấu nổi tiếng giữa Nhật Bản và Pháp năm 1994. Ông ấy không thể tin rằng sau ngần ấy năm trôi qua, tôi vẫn còn là cầu thủ chuyên nghiệp.

- Tuyển Nhật Bản của ông cũng từng dừng bước ở vòng loại World Cup 1994, như tuyển Pháp ở trận gặp Bulgaria - sau khi Iraq ghi bàn thắng ở phút bù giờ, gỡ hòa. Rồi kỳ World Cup 1998, ông không được gọi vào đội hình. Làm sao ông có thể nuốt trôi được việc chưa bao giờ tham dự World Cup?

- Năm 1994, đó thật sự là một bi kịch quốc gia. Còn năm 1998, đó là sự lựa chọn của HLV Takeshi Okada. Tôi là chân sút tốt nhất ở giai đoạn play-off. Tuy không oán giận Okada, chuyện đó vẫn là một cú sốc tinh thần, vì năm ấy là lần đầu tiên Nhật Bản dự World Cup. Khi đó, tôi cảm thấy mâu thuẫn. Có lúc tôi còn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được nhìn nhận là một cầu thủ chuyên nghiệp nếu không một lần chơi ở World Cup. Tôi cảm thấy mình không có giá trị gì cả. Đó vẫn là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi muốn kết thúc sự nghiệp chơi bóng.

Miura xem việc không được dự World Cup là một trong những niềm đau lớn nhất sự nghiệp. Ảnh: Reuters.

- Vậy điều gì hồi sinh lại con người ông?

- Vì cuộc gặp với Philippe Troussier. Cuối năm 1999, hợp đồng của tôi với CLB Tokyo không được ký tiếp, tôi chẳng còn gì cả. Thế rồi, Troussier, người vừa được bổ nhiệm làm HLV trưởng tuyển Nhật Bản khi đó, gọi tôi trở lại đội tuyển. Ông ấy bấy giờ đang xây dựng một tập thể mới để chuẩn bị cho kỳ World Cup 2002 ở Nhật Bản, với những cầu thủ trẻ. Ông ấy cần hai hay ba lão tướng được nể trọng trong đội hình để làm gương cho các cầu thủ trẻ.

- Vậy là Troussier đã khiến ông bị ấn tượng mạnh?

- Lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện là lúc đang tắm Onsen dưới chân núi Phú Sỹ, trong một đợt tập huấn. Tôi không nói tiếng Anh giỏi lắm, ông ấy cũng vậy, nhưng chúng tôi vẫn hiểu ý nhau. Tôi cảm thấy mình được tôn trọng và với tôi, được tôn trọng là thứ quan trọng với mỗi con người, nó mang đến sức mạnh tinh thần và là một triết lý sống. Trong mắt Troussier, một cầu thủ mà không thể nói chuyện được trước tập thể thì không tài nào thể hiện được mình trên sân cả. Vạn vật đều có liên hệ với nhau. Từ đó, một chương mới mở ra trong sự nghiệp của tôi. Điều đó thôi thúc tôi đến với Croatia, để hồi sinh lại bản thân. Tôi biết rằng mình vẫn còn yêu bóng đá lắm, tình yêu bóng đá vẫn mãi sống trong con người tôi, ngay cả khi những ước mơ không thể thành hiện thực.

- Vậy còn nỗi đau World Cup 1998, nó coi như đã đóng lại?

- Không, không bao giờ. Nhưng chúng ta cần phải lật cuộc đời sang một trang mới, phải tiếp tục chơi bóng. Thậm chí, tôi cảm thấy mình ngày càng trưởng thành và hoàn thiện hơn, cả trên sân bóng lẫn ngoài đời. Nhưng như tôi nói rồi, đó vẫn là một vết thương lòng. Mỗi lần xem Nhật Bản thi đấu ở World Cup, như năm 2018 ở Nga, tôi lại càng cảm thấy nhói đau.

- Phần nào đó, ông là nguồn cảm hứng cho nhân vật Olivier Atton trong "Đội trưởng Tsubasa". Tác giả Yoichi Takahashi từng nói thế này: "Cho dù tôi chủ yếu được truyền cảm hứng bởi Kempes và Maradona, nhưng tôi thật sự muốn nhân vật Olivier Atton phải có nhiều điểm tương đồng với Kazu Miura. Vì ông ấy chính là cầu thủ bóng đá người Nhật Bản đầu tiên thi đấu ở Brazil". Ông cảm thấy sao khi mình là nguồn cảm hứng cho một nhân vật huyền thoại như thế?

- Tôi thật sự rất tự hào, nhưng thú thật là tôi chưa bao giờ đọc bộ truyện manga nổi tiếng đó cả, cũng như chưa bao giờ xem tập phim nào trên truyền hình. Khi bộ truyện được xuất bản, tôi vẫn còn đang ở Brazil. Thực tế thì mọi người rất hay nói về tác phẩm đó, nhưng tôi không cảm thấy mình giống với nhân vật Atton nổi tiếng kia. Nhưng OK, tôi hứa, tôi sẽ đọc. Mà tôi cũng biết là ở nước các anh, truyện manga Nhật Bản nổi tiếng lắm.

Miura là hình mẫu ngoài đời thực, là cảm hứng để tác giả Yoichi Takahashi sáng tác nên bộ truyện tranh "Đội trưởng Tsubasa".

- Trong số cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử bóng đá thế giới, không tính đến Pele – vốn là người ông tôn thờ - thì còn ai thật sự truyền cảm hứng cho ông không? Cruyff hay Maradona chẳng hạn?

- Khó nhỉ... Nếu phải chọn thì chắc tôi sẽ chọn Maradona, vì tôi thích cái tính ngông cuồng của ông ấy. Tôi thích phong thái của Maradona, ông ấy nói ra những gì mình thích trước bất kỳ ai. Cruyff thì lại thanh tao, nhã nhặn và đạo mạo. Maradona thì còn là hình ảnh biểu trưng của sự phản kháng trước chủ nghĩa bảo thủ, cá tính hiện đại, chống lại những trật tự vốn có của xã hội.

- Vậy còn Michel Platini?

- Ông ấy hả?! Trông hơi giống như một tay mafia, đúng không nhỉ? Gương mặt ông ấy hơi giống với một gangster. Tính tình ông ấy có lạnh lùng không? Mà kiểu người như vậy phổ biến ở Pháp lắm hả?

- Ở Pháp, Platini và Zidane là những người được nể trọng, họ là những huyền thoại bóng đá. Ngay cả sau khi Zidane húc đầu vào người Materazzi ở chung kết World Cup 2006.

- Cũng hợp lý khi họ được yêu mến. Họ đều từng là những cầu thủ kiệt xuất. Thứ bóng đá của Zidane là siêu lịch lãm, như nghệ thuật vậy và giống với Maradona. Nhưng một huyền thoại khép lại sự nghiệp của mình theo cách đó thì đúng là độc nhất vô nhị!

- Thế ông nhận xét thế nào về Kylian Mbappe? Cậu ấy thậm chí còn đang được so sánh với Pele ở Pháp đấy.

- Cậu ấy rất có tướng tá và lại còn rất trẻ nữa. Nhưng so với Pele thì... Ngày nay, gần như là không thể để một cầu thủ nào đó viết nên sự nghiệp như Pele. Vô địch World Cup tận ba lần, tôi không biết liệu còn có ai làm được không nữa.

- Vậy Neymar?

- Tôi thất vọng với cậu ấy lắm. Cậu ấy chỉ cố bị phạm lỗi hơn là cố chơi bóng.

- Thôi quay trở lại về ông. Ông hình dung thế nào vào ngày mình giải nghệ?

- Có lẽ là tôi sẽ không tuyên bố giải nghệ. Tôi muốn cứ thế kết thúc một buổi tập, chạy trên sân, tự mình cảm nhận rằng: Thế là hết. Tôi không tưởng tượng ra nổi cảnh mình nói lời giã biệt trước 50.000 người ở một SVĐ, dù tôi biết người hâm mộ sẽ muốn nói điều gì đó với tôi.

Miura đang cùng Yokohama FC chuẩn bị cho mùa giải 2020.

- Vậy khi nào ông sẽ làm điều đó?

- Tôi không nghĩ về điểm dừng. Tôi nói thật! Dù tôi biết thi đấu thêm năm năm nữa sẽ rất khó, có thể là hai hay ba năm... Nhưng tôi không nghĩ về ngày đó. Tôi chưa có ý định giải nghệ. Trở thành một HLV, một vị chủ tịch CLB, một giám đốc điều hành, hay một chuyên gia bình luận trên truyền hình... tất cả chẳng thú vị gì với tôi. Tôi chỉ muốn là một "jogador" (Kazu nói bằng tiếng Bồ Đào Nha, nghĩa là "cầu thủ"). Trong tiếng Pháp, "jogador" nói sao nhỉ?

- Joueur.

- OK. Tôi muốn là một "joueur" (Kazu nói bằng tiếng Pháp, nghĩa là "cầu thủ"). Đó là ước muốn duy nhất của tôi. Nếu có thể thì đến khi nào trút hơi thở cuối cùng mới thôi. Khi tôi chết, tôi không muốn người ta thông báo rằng "cựu cầu thủ Kazu Miura đã qua đời", mà tôi muốn họ nói rằng "cầu thủ Kazu Miura đã qua đời".

Hoàng Thông dịch